Sở Dung: ? “Anh đừng có dọa người." Sở Dung ngồi dậy từ trên giường: "Trong phòng này chỉ có bốn người chúng em và còn ở tâng cao nhất, làm sao 04 leo lên được?" "Đừng sợ, anh chỉ đang suy đoán thôi." Phó Như Hối an ủi: Đêm nay sẽ không có chuyện gì, ngày mai sáng anh sẽ đến đón em, chúng ta vê nhà trước, được không?” Sở Dung nói: "Em đã chuẩn bị sẵn sàng về nhà vào sáng mai. Sao anh lại đoán được như thế, anh có thể cho em biết lý do không?”
Phó Như Hối do dự một chút, nói: Dung Dung, anh nhớ em có hỏi về Sở Phong."
Anh ta là ai?”
Khi Phó Như Hối định trả lời, cửa bỗng dưng có tiếng gõ vội, anh dừng lại không nói gì, tiến tới mở cửa nhưng không thấy al.
"Phó Như Hối? Anh có nghe không?" Sở Dung gọi từ đầu dây bên kia.
"Vẫn đang nghe."
"Sở Phong là ai?"
Phó Như Hối xoa huyệt thái dương: "Là anh trai của Sở Huân.
Sở Dung nói: "À, họ thật sự là anh em sao?"
Cô có loại cảm giác kỳ diệu, câu trả lời của Phó Như Hối cũng không ngoài dự đoán của Sở Dung, cô cảm thấy vốn dĩ nên như thế. Một thiếu niên sắc bén như Sở Huân, Nhất định là trong nhà luôn có người thân yêu thương cậu ta.
Sở Phong trong ảnh trông giống như một người bạn ngại ngùng nhưng tốt bụng.
"Nhưng bốn năm trước, Sở Phong đã mất trong một tai nạn xe hơi." Phó Như Hối tiếp tục, giọng nghiêm trọng: “Anh ấy mất vì tai nạn."
'A.." Sở Dung biết nhất định chuyện Sở Phong qua đời là ngoài ý muốn nhưng từ trong miệng Phó Như Hối nói ra, vẫn có chút chật vật khó có thể hình dung, trái tim có loại cảm giác hít thở không nổi. Một người bạn nhỏ nhìn tốt đẹp như vậy, lại không may mất sớm, thật sự làm cho người ta không thể không cảm thán: "Thật đáng tiếc."
Phó Như Hối cảm thông: Đúng, sao hôm nay em lại đột nhiên hỏi anh vê Sở Phong?" Sở Dung nói: "Em thấy ảnh của anh ấy ở nhà Hòa Ngọc, trông rất quen. Em có quen anh ấy trước đây không?”
Vấn đề này giống như làm khó Phó Như Hối, bên anh rơi vào một mảnh yên tĩnh, Sở Dung còn tưởng răng tín hiệu không tốt lắm, cô đứng lên đi hai vòng bên giường, cố gắng tìm chút tín hiệu. Cuối cùng đi mệt, Sở Dung ngôi trên cửa sổ híp mắt chờ đợi.
Khi Sở Dung sắp thiếp đi, Phó Như Hối mới thấp giọng nói: "Không biết."
Sở Dung cảm thấy mơ màng, buồn ngủ: 'À, em luôn nghĩ mình đã gặp anh ấy trong mơ hay sao ấy...
Phó Như Hối nhẹ giọng nói: "Dung Dung, em mệt rôi nên ngủ thôi."
Sở Dung ngáp hai lần: "Vậy ngủ ngon nhé, sáng mai gặp lại. À, nhớ là ngày mai còn phải tiếp tục diễn nữa đấy.
Phó Như Hối đáp lại: 'Ừ”"
Bây giờ anh không từ chối nữa, Sở Dung cười mỉm, hỏi: "Ồ, vậy là tổng giám đốc Phó không phản đối gì sao?"
Giọng nói của cô đã rất lười biếng, dường như sắp chìm vào giấc ngủ, Phó Như Hối cũng chỉ cười: "Không phản đối, em muốn làm gì thì làm. Ngủ đi, đã khuya rồi."
Sở Dung rất thích giọng nói của Phó Như Hối, đặc biệt là khi anh cố tình hạ giọng, nghe như tiếng gió xuân, rất mê hoặc.
(*) Mộc Xuân Phong: dùng để chỉ cảm giác thoải mái, dễ chịu như cây được tắm trong gió xuân.
Cô lập tức thiếp đi ngay sau khi chưa kịp tắt máy, Phó Như Hối thì thâm một câu "Ngủ ngon trước khi cúp máy.
Sáng hôm sau, tiếng nói chuyện từ xa dần gân đã đánh thức Sở Dung nhưng Phó Niên và Phó Dư đã tỉnh trước cô. "Mẹ ơi, trời còn tối quá..." Phó Dư nói trong khi dụi mắt và trườn lên người Sở Dung, vòng tay nhỏ ôm lấy cổ cô.
Phó Niên ngáp một cái ngôi dậy, cậu tương đối nhận ra giường, cho nên bị đánh thức cũng không cảm thấy rời giường khó khăn, nghe trong phòng khách truyền đến tiếng nói chuyện có chút quen thuộc, ánh mắt Phó Niên đều sáng lên.
Đó là giọng nói của bai
Phó Niên kiểm tra giờ trên điện thoại di động của Sở Dung, lúc năm rưỡi sáng và biết rằng ba đã đến đón họ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo